Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2025

DrDuongDieu blog

 

MỤC LỤC:

Trang nhà 2
Trang nhà 3
Trang nhà 4
Trang nhà 5

DIEU’S  INTRODUCTION:

Dương Diệu=PhD. ĐHY Hà nội1996 NCS khóa15 & MD. YKSG1972-1978 SB2

Dr Dương Diệu =1997 International Papers Publication- 2012 Ophthalmology News
2000DrDuongDieu(NCKH)&Giađình(TừthiệnPhúcThiênLộc)

2010 PhúcThiênLộc (Bs Dương Diệu) Charitable Health Care- Hành trình về quê hương, tổ tiên.

https://quangdieu09.blogspot.com/2020/07/2020-charitable-health-care-working.html

  1989 Giới thiệu sách-Luận án Tiến sĩ y học:   https://duongdieumd.blogspot.com/2013/11/gioi-thieu-sach.html

5.       1979  Bs Dương Diệu= 30 năm BV tỉnh An Giang-2010                 https://duongdieumd.blogspot.com/1979/02/30-nam-bv-tinh-giang-1979-2009.html

6    2010. DƯƠNG DIỆU BvAngiang+ ĐH Nguyễn tất Thành HCM   https://duongdieumd.blogspot.com/2014/03/duong-dieu.html

2017 Tri ân các thầy cô: Ngày nhà giáo VN 20 tháng 11

2010 Thơ= Hưu trí-Y đạo-Tuổi 60:70-Tâm sự bàn chân/ Tâm sự đôi tay/ Tâm sự kính mắt/Cõi vô thường






2025 LOVED WORDS & QUALITY OF LIFE

 


Video mình hoạ: Buông bỏ, Lời nói, Yêu thương

https://www.facebook.com/share/v/1Ez1YYMuLp/

Ái ngữ và chất lụong cuộc sống

1.Định nghĩa:

1.1 Ái ngữ, là lời nói khởi từ lòng thương, từ sự hiểu biết, và từ tâm không muốn làm ai tổn thương.

1.2 Ái ngữ không phải là sự ngọt ngào giả tạo để lấy lòng, càng không phải là những câu nói hoa mỹ chỉ để che đậy cảm xúc thật. Ái ngữ là nói đúng lúc, đúng cách, đúng tâm.

2. Lời nói trong hoạt động hàng ngày:

2.1 Trong đời sống hàng ngày, chúng ta thường dễ dàng lịch sự, nhẹ nhàng với người ngoài, nhưng lại khắt khe, gắt gỏng với những người gần gũi nhất, cha mẹ, vợ chồng, con cái. Vì cho rằng  họ hiểu mình mà, “nói thế cũng không sao”, ta vô tình gieo vào lòng người thương những vết thương khó lành.

Một câu nói cộc cằn với người xa chỉ là một làn gió thoảng, nhưng với người thương, nó có thể là vết xước hằn sâu trong tim.

2.2 Trong vợ chồng, ái ngữ còn quý hơn vàng bạc. Không ít gia đình tan vỡ không phải vì thiếu cơm ăn áo mặc, mà vì thiếu những lời nhẹ nhàng, trân trọng. Một câu “cảm ơn”, một lời “anh/em vất vả rồi” có sức xoa dịu và kết nối mạnh hơn mọi món quà đắt tiền.

Trái lại, những lời chì chiết, so sánh, mỉa mai, dù chỉ buông ra trong cơn giận, có thể tích tụ thành khoảng cách không thể lấp đầy.

3 Ái ngữ làm tăng chất lượng cuộc sống 

3.1 Ái ngữ là tặng phẩm vô giá: Một lời nhắc nhẹ bằng từ bi, bằng mong muốn giúp người tốt lên, sẽ lay động hơn trăm lời trách móc xuất phát từ cái tôi bị tổn thương.

Trước khi mở lời, hãy tự hỏi:

•Lời này có nuôi dưỡng hay làm khô héo tâm người?

•Mình nói ra để giúp người hay chỉ để xả cơn giận của mình?

Và đôi khi, sự im lặng từ bi cũng là một dạng ái ngữ, khi mình biết rằng nếu nói ra lúc này, lời sẽ như dao cắt. Im lặng không phải vì nhịn nhục, mà vì chờ thời điểm lời mình đủ lành, đủ ấm để trao đi.

Mỗi lời nói ra là một hạt giống gieo vào tâm người. Hạt giống ấy có thể nảy thành bông hoa an ủi, hoặc mọc thành bụi gai đâm vào cả mình lẫn họ. Tất cả bắt đầu từ sự tỉnh thức trong từng câu nói.

3 2 Ái ngữ thực hành:

•Khi vợ/chồng làm một việc nhỏ, hãy khen và biết ơn.

•Khi cha mẹ già nói điều gì không hợp ý, hãy đáp nhẹ nhàng, thay vì phản ứng gắt.

•Khi con cái phạm lỗi, hãy uốn nắn bằng lời yêu thương, thay vì quát tháo. Trong thực hành ái ngữ không chỉ học ở chùa, không chỉ trong kinh kệ, mà còn nằm ở từng ánh mắt, từng câu nói, từng cách ta đối đãi với nhau mỗi ngày. Nếu phải chọn giữa “đúng” và “bình an”, hãy chọn “bình an”- bởi một lời nói ôn hòa có thể giữ được ấm áp của cả một mái nhà

LOVED WORDS & QUALITY OF LIFE 

1 Definition:

1.1 Lovely words are words that come from compassion, understanding, and a heart that does not want to hurt anyone.

1.2 Lovely words are words spoken at the right time, in the right way, and with the right heart.

Differ from: Lovely words are not fake sweetness to please, and they are not flowery words just to cover up true feelings.

2.Speech in daily activities:

2.1 In daily life, we often easily become polite and gentle with outsiders, but harsh and grumpy with those closest to us, parents, spouses, and children. Because we think they understand us, "it's okay to say that", we unintentionally sow wounds that are difficult to heal in the hearts of our loved ones. A harsh word to a stranger is just a passing breeze, but to our loved ones, it can be a deep scratch in their hearts.

2.2 In a family, loving words are more precious than gold and silver. Many families break up not because of lack of food and clothing, but because of lack of gentle, respectful words.

A “thank you” or a “you’ve worked hard” can soothe and connect more powerfully than any expensive gift. On the contrary, criticism, comparison, and sarcasm, even if only uttered in anger, can accumulate into an unbridgeable gap. 

3.Loved words improving quality of life:

3.1 Kind words are priceless gifts. 

A gentle reminder with compassion, with the desire to help people improve, will move more than a hundred words of reproach coming from a wounded ego

Before speaking, ask yourself: 

Does this word nourish or wither the person’s heart? Am I speaking to help the person or just to vent my anger? 

And sometimes, compassionate silence is also a form of loving speech, when I know that if I speak now, the words will cut like a knife. 

Silence is not because of patience, but because of waiting for the time when my words are good enough, warm enough to give. 

Each word spoken is a seed sown in the person’s heart. That seed can blossom into a flower of comfort, or grow into a bush of thorns that sting both you and them. It all starts with mindfulness in each word

3.2 Loved speech in daily practicing:

*When your spouse does something event small thing, praise and be grateful.

*When your elderly parents say something that is not to your liking, respond gently, instead of reacting hardly.

*When your children make mistakes, correct them with loving words, instead of shouting.

Daily practicing is not only in the pagoda, not only in the sutras. Daily practicing is in every look, every word, every way we treat each other every day. Between “right” and “peaceful”, let's choose “peaceful”; because a gentle word can keep the warmth of an entire family.


Mời xem Thích Nhất Hạnh 

1. Giận   https://quangdieu09.blogspot.com/2020/01/2016-gian-thich-nhat-hanh.html

2. Hạnh phúc.  https://quangdieu09.blogspot.com/2020/01/2014-nao-la-hanh-phuc-nhat-hanh.html

3. Chánh niệm.  https://quangdieu09.blogspot.com/2020/01/2013-chanh-niem-thich-nhat-hanh.html


Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2025

2025 Sai Gòn: Kỷ niệm qua 1/4 thể kỷ

 

Kỷ niệm tròn 25 năm với Sai Gòn (1971-1979 và 2010-2025) =
Ngày đầu tiên đặt chân đến SG ( tháng 8/1971 sau khi đậu TT2 khoá 1) từ chuyến bay Đà nẵng SG (giá vé 1 lượng vàng Kim Thành)
 Nhũng năm tháng với SG (từ học hành trước 75 BS, sau 75 GCN học tập cải tạo, CK2 1986, FFI 1992...tạp huấn.. , đến công tác...) rồi về hưu tiếp tục làm ngành y với ĐH Nguyen Tât Thành HCM (từ 12/2009....2025)
Một phần tư thế kỷ sống với SG cùng kỷ niệm ko thể nào quên...


Mời xem https://duongdieumd.blogspot.com/2017/08/hy-ha-noi1996-ncs-khoa15-yksg1978-sb2.html

Xin phép chia sẻ bài của tác giả  Đỗ Duy Ngọc

Tôi và Sài Gòn

Tôi vốn không phải là dân Sài Gòn. Tôi là thằng con trai miền Trung vô Sài Gòn kiếm cái chữ từ những năm cuối của thập niên sáu mươi, đầu bảy mươi của thế kỷ trước. Là thằng sinh viên nghèo tự lập chẳng ai nuôi nên tôi chỉ quanh quẩn ở những xóm lao động của Sài Gòn hoa lệ thời ấy. Để tiện việc học hành, và vì lúc đấy cũng chẳng có phương tiện di chuyển, tôi bám trụ khu Trương Minh Giảng suốt quãng đời đi học. Cho đến khi đi làm mua nhà, tôi vẫn quanh quẩn khu vực ấy. Thế nên Sài Gòn trong tôi là những xóm nghèo, Sài Gòn với tôi là những người lao động nghèo, những căn nhà nho nhỏ, lụp xụp bên bờ kinh Nhiêu Lộc mà bây giờ không còn nữa. Ngay đống rác ngay chân cầu Trương Minh Giảng thuở xưa cũng là nơi ghi dấu nhiều ký ức cùa tôi một thời đã đi qua không trở lại.

Lúc mới vào Sài Gòn, tôi mê những hàng cây. Những cây me đường Nguyễn Du với những quán cà phê ven vỉa hè. Tôi và bè bạn rong chơi ở đấy suốt đời sinh viên để ngắm những hàng me, để đón những lá me nhỏ xíu rớt trên vai mình, để nhìn những hạt mưa bay bay trên những vòm lá xanh biếc màu ngọc bích và để yêu một thành phố. Tôi cũng mê những buổi chiều đi lang thang sau giờ học ở Đại học Văn khoa, đến cuối đường Gia Long, ở gần nhà thương Grall để ngắm hai hàng cây giao nhau và cuối con đường là chủng viện Công giáo với tường màu gạch đỏ. Cảnh đó giống như một tác phẩm nghệ thuật và lúc đó tôi nghĩ đây là con đường đẹp nhất Sài Gòn. Đi thêm một đoạn nữa, ta ngỡ ngàng với hàng cây cổ thụ vươn cao từ khu Ba Son chạy ra Đinh Tiên Hoàng, những hàng cây thẳng tắp luôn khiến con đường nhiều bóng mát điểm những bóng nắng loang lổ như một bức ảnh đẹp được chụp bởi một tay máy nghệ sĩ.

Tôi cũng thích bách bộ lang thang đến đường Đoàn Thị Điểm (bây giờ là Trương Định) để ngắm những ngôi nhà sang trọng nhưng rất thanh lịch thấp thoáng sau hàng rào đầy hoa và con đường nhiều bóng râm. Nhiều lần đi kiếm cơm ăn ké bạn bè ở Đại học xá Minh Mạng, tôi cũng ngắm nhìn những hàng cây cao vút cạnh ngôi nhà thờ màu đỏ như gợi nhớ một bức tranh nào đó đầy màu sắc của hoạ sĩ Đinh Cường. Có nhiều đêm, đi qua ngôi nhà lớn ở đầu đường Trương Minh Giảng tôi nghe tiếng dế gáy ở bụi cỏ và hương ngọc lan thơm ngát từ ngững cây ngọc lan cổ thụ trong sân toà nhà dưới ánh đèn đường mờ đục. Tiếng dế và hương thơm ngọc lan vẫn năm trong ký ức của tôi đến tận bây giờ bởi con đường đó gắn với tôi biết bao kỷ niệm không thể quên.

Kể nhiều vòm cây khóm lá để thấy ấn tượng đầu tiên của một chàng học trò tỉnh lẻ đến Sài Gòn chính là những con đường với những hàng cây rợp bóng.

Đến bây giờ, tôi đã ở Sài Gòn được gần nửa thế kỷ. Chưa bao giờ có ai hỏi tôi là người gốc Sài Gòn hay là dân Sài Gòn xịn, dù đã ở lâu xứ này, tôi vẫn nói giọng Quảng dù đã nhẹ hơn người chánh gồc Quảng. Ở đất này, ai đã đến và sinh sống ở đây đều là người Sài Gòn. Sài Gòn có nhiều người Bắc di cư năm 1954. Sài Gòn cũng có nhiều người miền Trung từ Quảng Nam, Ngãi, Quy nhơn, Bình Định. Sài Gòn còn có rất nhiều người miền Tây lên, từ miền Đông Nam bộ đến. Nhưng dù họ đến từ đâu, họ ở đây đã là dân Sài Gòn, chẳng có ai phân biệt, chẳng có ai thắc mắc. Và đó cũng là đặc điểm đặc biệt của người Sài Gòn khác với Hà Nội.

Đêm đầu tiên khi đặt chân đến Sài Gòn, tôi ngủ trên ghế đá chỗ vườn hoa Tao Đàn. Nửa đêm tôi bị đánh thức bởi hai người cảnh sát. Bởi thời đó thiết quân luật từ nửa đêm, không ai được ra đường. Sau khi đưa giấy tờ và kể lể hoàn cảnh vừa mới từ miền Trung vào đi học, chưa kiếm được người quen. Một anh cảnh sát bảo: Miền Trung à? Ái chà chà, mấy ông sinh viên quê ngoài ấy khoái theo Việt cộng lắm. Tui chẳng biết nói sao đành chịu bị giải về cái bót cảnh sát ở ngay góc chợ Bến Thành. Tui nằm ở đó một đêm, sáng ra có một ông sĩ quan cảnh sát đến, bảo tôi đi học thì gắng mà học hành, đừng nghe lới mấy tay Việt Cộng mà tiêu đời. Ông ta móc bóp, cho tôi tiền ăn sáng và uống cà phê. Đó là cái tình của ngưởi Sài Gòn đầu tiên trong đời tôi và gây cho tôi ấn tượng về con người ở xứ này.

Trong những ngày đói rách, khó khăn của cuộc đời, những người Sài Gòn, những người nghèo Sài Gòn đã bảo bọc, giúp đỡ tôi qua cơn khốn khó. Tôi không quên được cô gái bán cơm ở chợ Trương Minh Giảng. Thuở đó, tôi thất nghiệp, chẳng kiếm ra tiền, chắt bóp, vơ vét túi chỉ đủ gọi dĩa cơm trắng rồi xin miếng xì dầu ăn qua bữa. Ăn được ba hôm như thế thì cô bán cơm hỏi sao không thấy anh ăn thức ăn, đành nói dối tôi ăn chay. Cô ấy chỉ cười, không nói. Nhưng mấy hôm sau, dĩa cơm xì đâu của tôi luôn có dưới lớp cơm trắng khi thì miếng đậu hủ, lúc thì miếng thịt hoặc cái hột vịt kho. Được mấy hôm, tôi mắc cỡ, không dám ra ăn nữa. Sau đó lại kiếm được việc bán báo ở tận đường Phạm Ngũ Lão, tôi không ăn cơm ở đó. Thời gian sau tìm lại thì quán đã đổi chủ rồi, tôi chẳng tìm được lại cô gái bán cơm có nụ cười rất tươi và tấm lòng nhân hậu.

Ăn uống thiếu thốn lại tạng người không khoẻ, tôi hay bệnh vặt. Chính những người hàng xóm rất nghèo của tôi đã giúp tôi qua được những cơn bệnh, giúp tôi có chén cháo, viên thuốc. Cái tình đó tôi làm sao quên. Sau này ở lâu, tôi mới hiểu ra đó là bản chất của người Sài Gòn. Là cái tính ưa giúp người hoạn nạn, giúp kẻ sa cơ, tính ưa làm việc thiện của người Sài Gòn.

Mỗi lần đi xa rời Sài Gòn lâu, nhớ về Sài Gòn tôi chỉ nhớ những hàng cây và những người Sài Gòn tôi đã gặp, đã sống chung với họ một quãng đời. Người ta hay khen Sài Gòn với những cao ốc, những dinh thự, những khu ăn chơi bốc trời, những hàng quán xa hoa, những chiếc xe đắt tiền, những thú vui hoan lạc. Riêng tôi, trong tôi, Sài Gòn là vòm cây xanh lá, là những ngôi nhà bên dòng nước đen và ở đó tôi tìm thấy tình người.

Bây giờ, Sài Gòn đã đổi tên. Thế nhưng tôi vẫn gọi là Sài Gòn như một thói quen, cái tên của ký ức không thể nhạt phai. Người ta đang tìm đủ cách để thành phố này không còn ký ức của Sài Gòn. Nhưng với người Sài Gòn, Sài Gòn mãi mãi là Sài Gòn mà không có một cái tên nào khác có thể thay thế được.

15.4.2018

Đỗ Duy Ngọc