Thứ Ba, 11 tháng 9, 2012

2012 CÁI TÂM THẦY THUỐC

Lòng Nhân Ái Của Thầy Thuốc Nguyễn Ý Đức,
Saturday, 08 September 2012 10:12
Tập thể của chúng ta ngày càng có thêm rất nhiều bác sĩ y khoa. Những người chọn ngành này là những người ôm ấp, đeo đuổi lý tưởng phục vụ đồng bào, phục vụ tha nhân. Hoặc dùng cụm từ quen thuộc là lý tưởng “Cứu nhân độ thế.”
Cộng đồng của chúng ta ở quê người cũng có khá nhiều bác sĩ y khoa xứng đáng với thiên chức “Lương y như từ mẫu.”
Nhưng vì công việc đa đoan, hay vì không có nhiều thì giờ cho nên tới hôm nay, chúng ta không có nhiều bác sĩ y khoa dành thời gian để viết về những gì liên quan tới các chứng bệnh từ thông thường tới nan y. Như một thứ cẩm nang phòng ngừa…Để mỗi gia đình có thể lưu giữ trong nhà, bên cạnh những tủ thuốc phải có.
Tôi thăm hỏi một bác sĩ y khoa, một người hiện hành nghề “Cứu nhân độ thế” thỉnh thoảng cũng nhín chút thời gian quý báu để viết xuống những giải thích, lưu ý về những căn bệnh thông thường mà chúng ta thường gặp. Vị này cho hay, viết lách không phải là nghề của ông…như các nhà báo hay nhà văn…Vì thế mỗi khi muốn viết một bài thuộc loại “bệnh thường thức,” ông đã mất từ 4 tới 5 tiếng đồng hồ. Chưa kể số giờ dành cho việc truy cứu tài liệu, hầu có thể lấy những con số thống kê chính xác và mới nhất.
Vị bác sĩ y khoa này nói đùa với tôi rằng, với 5, 6 tiếng để hoàn tất một bài viết lưu ý độc giả về bệnh này, bệnh kia xuất hiện theo mùa, hay hậu quả của sự ăn uống, thiếu vận động cơ thể dài lâu…có thể đưa tới những hậu quả nào đó, về phương diện sức khỏe… là một việc làm khá “gay go” đối với ông.
Vị bác sĩ này nhấn mạnh:
“Mục đích của tôi khi bỏ thì giờ viết một bài gì đó về các loại bệnh thường thức, có tính chất phòng ngừa, không hề vì nhu cầu tiền nhuận nhuận bút. Bởi vì với số thời gian tôi bỏ ra để viết bài, tôi khám được biết bao bệnh nhân.Và, dĩ nhiên, số tiền tôi kiếm được cũng sẽ rất nhiều lần, hơn tiền nhuận bút mà một tờ báo có thể trả tôi. Tóm lại, tôi viết chỉ vì muốn viết. Chỉ vì muốn phục vụ nhiều người cùng một lúc. Nó khác hơn việc tôi khám bệnh, chỉ hữu ích cho một người. Một bệnh nhân mà thôi…”
Lời nói thật hay tâm sự của người bạn bác sĩ y khoa vừa kể, khiến tôi liên tưởng ngay tới một bác sĩ y khoa, mà tên tuổi của ông từ nhiều năm qua, đã trở thành quen thuộc với cộng đồng Việt của chúng ta ở khắp nơi trên thế giới. Luôn cả đồng bào ở Việt Nam. Đó là bác sĩ Nguyễn Ý Đức.
Tôi không biết khi đặt tên cho con mình là Nguyễn Ý Đức, đấng sinh thành ra người con trai sau này trở thành một bác sĩ y khoa từ đầu thập niên 1960 ở Saigon đã nghĩ gì? Muốn gửi gấm điều gì cho đứa con yêu quý của mình? Nhưng căn cứ vào sự theo dõi hành trình “cứu nhân độ thế” của mình, tôi thấy ông không chỉ là một bác sĩ y khoa xứng đáng với cụm từ “Lương y như từ mẫu,” mà cái “đức” dường như luôn là một trong những “ý” thức hàng đầu của ông.
Hơn thế nữa, dù công việc bề bộn, dù thì giờ dành riêng cho cá nhân và cho gia đình mình không được bao nhiêu, vậy mà ông vẫn cặm cụi viết liên tục từ mấy chục năm qua…
Những bài viết có tính cách “y khoa thường thức’ hay “y khoa phòng ngừa” của ông, tôi thấy chúng xuất hiện thường xuyên hàng tuần, hàng tháng trên rất nhiều mặt báo, cũng như trên rất nhiều trang mạng Việt ngữ của chúng ta.
Điểm đặc biệt của ngòi bút mang tên Bác sĩ Nguyễn Ý Đức, không chỉ là tính chính xác với những tài liệu được cập nhật, và những chỉ dẫn chi tiết về nguyên nhân căn bệnh, cách phòng ngừa bệnh….Mà những bài viết của ông, theo tôi còn có tính cách thủ thỉ như một nhà văn kể chuyện đời thường (The Story Teller.) Ông cũng luôn cho thấy tính chất dịu dàng, nhỏ nhẹ trong các bài viết của mình, như thể ông đang nói chuyện, hay dỗ dành một người bạn ngang chướng mà ông yêu quý, quan tâm.
Tôi cũng rất thích, và tôi cho là vô cùng đặc biệt khi ông đem được vào trong hàng chục cuốn sách thuộc loại “y khoa phòng ngừa” của ông, phần văn học quá khứ. Đó là những bài học ngụ ý sâu sắc. Đồng thời, ông cũng cho người đọc cơ hội được sống lại những kỷ niệm của một thời vang bóng.
Như trước khi mời độc giả bước vào tác phẩm “Cẩm nang sức khỏe cao niên,” ông đã trích dẫn “Quốc Văn Giáo Khoa Thư” như sau:
“Một ông thầy thuốc già, chữa bệnh giỏi có tiếng. Phải khi ông ốm nặng, các học trò đến chầu chực thuốc thang bên cạnh ông. Ông cố gượng nói rằng: ‘Lão biết mình đã đến ngày tận số rồi nhưng lão có nhắm mắt cũng cam lòng, vì lão có để lại ba thầy thuốc rất hay.’ Ông nói tới đây, nhọc quá phải nghỉ. Các thầy thuốc học trò thấy ông nói thế, đều lắng nghe, ai cũng nghĩ bụng trong ba người ấy thế nào chả có tên mình. Ông nghỉ một lúc rồi lại nói: ‘Trong ba thầy thuốc ấy thì hay nhất là thầy Sạch Sẽ, thứ nhì là thầy Điều Độ, thứ ba là thầy Thể Thao. Sau khi lão mất rồi, nếu các anh biết theo ba thầy ấy mà chữa cho người ta, thì thiên hạ khỏi được bao nhiêu là bệnh tật.’…”
Đoạn trích dẫn ở trên, tự thân đã cho thấy tính chất… “ý” và “đức” trong con người thầy thuốc Nguyễn Ý Đức.
Khi đang viết bài này, tình cờ chúng tôi lại được đọc một bài viết có tính cách báo động cho tất cả chúng ta về sự trở lại “Vi khuẩn West Nile,” của bác sĩ Nguyễn Ý Đức.
Mở đầu bài viết về “Vi khuẩn West Nile,” người bác sĩ họ Nguyễn của chúng ta viết:
“Ngày 1 tháng Tám vừa qua, Bộ Y tế tiểu bang Texas đã đưa ra lời báo động cho dân chúng là phải đề phòng bệnh do vi khuẩn West Nile gây ra. Theo bộ này, kể từ đầu năm cho tới cuối tháng Bảy, đã có 111 trường hợp bệnh với một tử vong ở miền Bắc Texas, đặc biệt là tại các quận hạt Dallas, Collin, Tarrant và Denton. Cơ quan y khoa phòng ngừa đang ráo riết phun thuốc diệt trừ muỗi tại một số vùng có nhiều muỗi để phòng ngừa bệnh dịch (…)
“…Bệnh thường xuất hiện khi thời tiết nóng ẩm và thường thấy ở miền Đông Bắc Louisiana, miền Trung và Nam California, các vùng phụ cận Dallas, Houston, Chicago và Phoenix…”
Sau đó, tác giả đi vào phần nguồn gốc bệnh. Cách truyền bệnh. Những rủi ro đưa tới nhiễm vi khuẩn West Nile. Có thuốc chủng ngừa chưa? Phòng ngừa bệnh. Cách dùng thuốc đuổi muỗi…
Nghĩa là tác giả không để một chút thiếu sót nào trong bài viết của mình, khiến độc giả phải hoang mang vì không có câu trả lời.
Tôi muốn kết luận bài viết này của mình, bằng một câu nói bình thường thôi, nhưng không thể chân tình hơn trước những đóng góp ý nghĩa của bác sĩ Nguyễn Ý Đức cho đời sống này là:
“Cảm ơn người thầy thuốc của tôi. Và, cũng xin được cảm ơn đấng sinh thành ra ông. Dù các đấng sinh thành này, còn tại thế hay đã qua đời.”
Du Tử Lê, (Aug. 31. 2012.)

Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2012

2012 CON ĐƯỜNG CỨU KHỔ

Được đăng bi HUYNH NGOC CHENH vào lúc 08:22
Ch nht, ngày 02 tháng chín năm 2012
TT ĐT ĐA VÀ NGUYN TT THÀNH
Đt hai người ny bên cnh nhau chc chn tôi s b ném đá.
Ng
ười Pht Giáo, không phi là các thin sư, cho đó là s phm thượng. Người cng sn cho đây là s xúc xim.
Tôi không theo Ph
t cũng không theo Cng nên đi vi tôi, đó là hai chàng trai, hai chàng trai rt đc bit. Hai người y thường xuyên hin hu trong tâm trí ca rt nhiu người Vit Nam, tôi là người Vit Nam nên không th không thường xuyên suy nghĩ v h.

T
t Đt Đa là mt chàng trai dim phúc, có danh hiu ai cũng mơ ti và không có my người có được: Thái t. Chàng chun b lên ngôi vua. Chàng có v tuyt đp, con ngoan, gia đình hnh phúc, có người hu k h,  sng trên nhung la. Thế nhưng chàng không t giam mình trong lu son gác tía. Chàng đi xung vi dân gian. Thi đó, n Đ dân đông nên đi sng rt cùng cc do vy chàng thy nhân dân mình đói nghèo, kh s quá, kh khp mi nơi. T đó chàng quy np lên c nhân gian ny là mt b kh, đâu cũng kh, trong hoàn cnh nào cũng kh: Sinh, bnh, lão, t đu kh. Chàng chnh lòng nghĩ rng phi tìm ra con đường cu kh cho nhân dân ca chàng và cho c nhân loi. Thế là chàng, trong mt đêm trăng sáng, dt v đp con ngoan đ ra đi tìm đường cu kh cho nhân loi.
Ban đ
u chàng có lm lc, đi sai đường, nhưng sau đó tnh ng, sa sai, đi theo con đường khác và chàng đã thành công, đt được đi giác ng, thy ra con đường t gii thoát bn thân và gii thoát cho c nhân loi.
Con đ
ường ca chàng là mi người nên t b tham sân si, ly t bi h x thương yêu mi người đ mà tiến đến s t gii thoát. Chàng tr thành Đc Pht Thích Ca Mâu Ni. Con đường ca chàng vch ra đã hơn 2000 năm trôi qua, hin nay vn là l sng ca gn c t người trên hành tinh này.
Chàng trai Nguy
n Tt Thành sinh sau hơn 2000 năm, có hoàn cnh bt hnh hơn. Chàng là công t con mt v quan nh nhưng ông ta trong cơn say đã l tay đánh chết người, b trut chc quan đui v vườn. Con đường hc hành đ ni nghip cha vì thế cũng b ct đt, chàng xuôi vào Nam và lên tàu, vượt bin, theo như chàng t k li, là đ tìm đường cu nước ngay trong đ tui hai mươi.
Đ
ược s gi gm ca cha, khi va đt chân đến tri Tây, chàng đã nhn được s bo bc và dy d ca mt nhà cách mng kit xut thi đó là c Phan Chu Trinh.
Nh
ưng theo như li chàng k, con đường cu nước ôn hòa, đu tranh dân ch ca c Phan là con đường lm lc, chàng t đi tìm con đường khác: Đường Kách Mnh theo phương pháp đu tranh bo lc ca ông trùm duy vt bo lc Lê Nin. Đó là con đường kích đng hn thù và đu tranh bo lc tiêu dit nhau gia các tng lp nhân dân đ phát trin.
Vài m
ươi năm sau, chàng v nước cùng nhân dân đng lên cướp chính quyn t tay ca chính ph Trn Trng Kim và ca vua Bo Đi ri tuyên b đc lp. Chàng tr thành ch tch H Chí Minh.
Đã 67 năm trôi qua k
t ngày chàng trai Nguyn Tt Thành tr thành ch tch H Chí Minh, đt nước do chàng và các đ t ca chàng lãnh đo vn không mt ngày dt cnh tang thương, lòng người luôn luôn ly tán, tng lp nhân dân ny thù đch vi tng lp nhân dân kia. Mt đ t ni tiếng ca chàng đã nói: Có triu người vui thì có triu người bun. Do vy có triu người tôn th chàng thì cũng có chng y k căm ghét.
T
t yếu phi như vy, vì con đường ca chàng mang t tri Tây v là con đường ly s đu tranh hn thù gia các giai cp làm l sng.
2.9.2012

Đ
c thêm: LÊ NIN VÀ MANDELA
Được đăng bi HUYNH NGOC CHENH vào lúc 08:22