Published on May 12, 2014
From VOA Learning English, this is Science in the News. I'm June Simms.
Our program today is about a mystery as old as time. Bob Doughty and Sarah Long tell about the mystery of time.
Humans always have noted natural events that repeat themselves. When people began to count such events, they began to measure time. In early human history, the only changes that seemed to repeat themselves evenly were the movements of objects in the sky. The most easily seen result of these movements was the difference between light and darkness. The sun rises in the eastern sky, producing light. It moves across the sky and sinks in the west, causing darkness. The appearance and disappearance of the sun was even and unfailing. The periods of light and darkness it created were the first accepted periods of time. We have named each period of light and darkness -- one day. People saw the sun rise higher in the sky during the summer than in winter. They counted the days that passed from the sun's highest position until it returned to that position. They counted 365 days. We now know that is the time Earth takes to move once around the sun. We call this period of time a year. Early humans also noted changes in the moon. As it moved across the night sky, they must have wondered. Even before they learned the answers to these questions, they developed a way to use the changing faces of the moon to tell time. The moon was "full" when its face was bright and round. The early humans counted the number of times the sun appeared between full moons. They learned that this number always remained the same -- about 29 suns. Twenty-nine suns equaled one moon. We now know this period of time as one month. Early humans hunted animals and gathered wild plants. They moved in groups or tribes from place to place in search of food. Then, people learned to plant seeds and grow crops. They learned to use animals to help them work, and for food.
As farmers, however, they had to plant crops in time to harvest them before winter. They had to know when the seasons would change. So, they developed calendars. .
When people started farming, the wise men of the tribes became very important. They studied the sky. They gathered enough information so they could know when the seasons would change. They announced when it was time to plant crops. The divisions of time we use today were developed in ancient Babylonia 4,000 years ago. Babylonian astronomers believed the sun moved around the Earth every 365 days. They divided the trip into 12 equal parts, or months. Each month was 30 days. Then, they divided each day into 24 equal parts, or hours. They divided each hour into 60 minutes, and each minute into 60 seconds. Humans have used many devices to measure time. One device is the hourglass By the eighteenth century, people had developed mechanical clocks and watches. And today, many of our clocks and watches are electronic.
So, we have devices to mark the passing of time. But what time is it now? Clocks in different parts of the world do not show the same time at the same time. This is because time on Earth is set by the sun's position in the sky above. We all have a 12 o'clock noon each day. Noon is the time the sun is highest in the sky. But when it is 12 o'clock noon where I am, it may be 10 o'clock at night where you are. As international communications and travel increased, it became clear that it would be necessary to establish a common time for all parts of the world. In 1884, an international conference divided the world into 24 time areas, or zones. Each zone represents one hour. The astronomical observatory in Greenwich, England, was chosen as the starting point for the time zones. Twelve zones are west of Greenwich. Twelve are east. The time at Greenwich-- as measured by the sun-- is called Universal Time. For many years it was called Greenwich Mean Time.
Our program today is about a mystery as old as time. Bob Doughty and Sarah Long tell about the mystery of time.
Humans always have noted natural events that repeat themselves. When people began to count such events, they began to measure time. In early human history, the only changes that seemed to repeat themselves evenly were the movements of objects in the sky. The most easily seen result of these movements was the difference between light and darkness. The sun rises in the eastern sky, producing light. It moves across the sky and sinks in the west, causing darkness. The appearance and disappearance of the sun was even and unfailing. The periods of light and darkness it created were the first accepted periods of time. We have named each period of light and darkness -- one day. People saw the sun rise higher in the sky during the summer than in winter. They counted the days that passed from the sun's highest position until it returned to that position. They counted 365 days. We now know that is the time Earth takes to move once around the sun. We call this period of time a year. Early humans also noted changes in the moon. As it moved across the night sky, they must have wondered. Even before they learned the answers to these questions, they developed a way to use the changing faces of the moon to tell time. The moon was "full" when its face was bright and round. The early humans counted the number of times the sun appeared between full moons. They learned that this number always remained the same -- about 29 suns. Twenty-nine suns equaled one moon. We now know this period of time as one month. Early humans hunted animals and gathered wild plants. They moved in groups or tribes from place to place in search of food. Then, people learned to plant seeds and grow crops. They learned to use animals to help them work, and for food.
As farmers, however, they had to plant crops in time to harvest them before winter. They had to know when the seasons would change. So, they developed calendars. .
When people started farming, the wise men of the tribes became very important. They studied the sky. They gathered enough information so they could know when the seasons would change. They announced when it was time to plant crops. The divisions of time we use today were developed in ancient Babylonia 4,000 years ago. Babylonian astronomers believed the sun moved around the Earth every 365 days. They divided the trip into 12 equal parts, or months. Each month was 30 days. Then, they divided each day into 24 equal parts, or hours. They divided each hour into 60 minutes, and each minute into 60 seconds. Humans have used many devices to measure time. One device is the hourglass By the eighteenth century, people had developed mechanical clocks and watches. And today, many of our clocks and watches are electronic.
So, we have devices to mark the passing of time. But what time is it now? Clocks in different parts of the world do not show the same time at the same time. This is because time on Earth is set by the sun's position in the sky above. We all have a 12 o'clock noon each day. Noon is the time the sun is highest in the sky. But when it is 12 o'clock noon where I am, it may be 10 o'clock at night where you are. As international communications and travel increased, it became clear that it would be necessary to establish a common time for all parts of the world. In 1884, an international conference divided the world into 24 time areas, or zones. Each zone represents one hour. The astronomical observatory in Greenwich, England, was chosen as the starting point for the time zones. Twelve zones are west of Greenwich. Twelve are east. The time at Greenwich-- as measured by the sun-- is called Universal Time. For many years it was called Greenwich Mean Time.
Được đăng trên 12 tháng 5 năm 2014
Từ VOA học tiếng Anh, đây là khoa học trong Tin tức. Tôi Tháng Sáu Simms.
Chương trình hôm nay của chúng tôi là về một bí ẩn như cũ như thời gian. Bob Doughty và Sarah dài nói về những bí ẩn của thời gian.
Con người luôn luôn có ghi nhận các sự kiện tự nhiên mà lặp lại chính mình. Khi mọi người bắt đầu đếm các sự kiện như vậy, họ bắt đầu để đo thời gian. Trong lịch sử nhân loại sớm, thay đổi duy nhất mà dường như lặp lại chính mình đều là những chuyển động của các đối tượng trên bầu trời. Một cách dễ dàng thấy các kết quả của các phong trào này là sự khác biệt giữa ánh sáng và bóng tối. Mặt trời mọc ở bầu trời phía đông, tạo ra ánh sáng. Nó di chuyển trên bầu trời và chìm ở phía tây, gây ra bóng tối. Sự xuất hiện và biến mất của mặt trời và thậm chí không bao giờ cạn. Các giai đoạn của ánh sáng và bóng tối nó tạo ra là thời hạn được chấp nhận đầu tiên của thời gian. Chúng tôi đã đặt tên cho từng thời kỳ của ánh sáng và bóng tối - một ngày. Người ta nhìn thấy mặt trời mọc cao hơn trên bầu trời trong suốt mùa hè so với mùa đông. Họ đếm từng ngày đã được thông qua từ vị trí cao nhất của mặt trời cho đến khi nó trở lại vị trí đó. Họ đếm 365 ngày. Bây giờ chúng ta biết đó là thời gian Trái đất cần để di chuyển một lần quanh mặt trời. Chúng tôi gọi khoảng thời gian này một năm. Người đầu cũng ghi nhận những thay đổi của mặt trăng. Khi nó di chuyển trên bầu trời đêm, họ phải tự hỏi. Ngay cả trước khi họ biết được câu trả lời cho những câu hỏi này, họ đã phát triển một cách để sử dụng những gương mặt thay đổi của mặt trăng để cho thời gian. Mặt trăng là "đầy đủ" khi khuôn mặt của nó sáng và tròn. Những con người đầu đếm số lần mặt trời xuất hiện giữa trăng tròn. Họ biết được rằng con số này luôn luôn vẫn như cũ - khoảng 29 mặt trời. Hai mươi chín mặt trời tương đương một mặt trăng. Bây giờ chúng ta biết thời gian này là một tháng. Người đầu săn động vật và thu thập thực vật hoang dã. Họ di chuyển theo nhóm hay bộ lạc từ nơi này đến nơi tìm kiếm thức ăn. Sau đó, người học về giống cây trồng và phát triển cây trồng. Họ học được cách sử dụng động vật để giúp họ làm việc, và thực phẩm.
Là nông dân, tuy nhiên, họ đã phải trồng cây trong thời gian thu hoạch chúng trước khi mùa đông. Họ phải biết khi nào mùa sẽ thay đổi. Vì vậy, họ đã phát triển lịch. .
Khi mọi người bắt đầu nuôi, những người đàn ông khôn ngoan của các bộ lạc đã trở nên rất quan trọng. Họ đã nghiên cứu bầu trời. Họ thu thập đủ thông tin để họ có thể biết khi nào mùa sẽ thay đổi. Họ công bố khi đó là thời gian để trồng cây. Sự phân chia thời gian chúng ta sử dụng ngày nay đã được phát triển ở Babylon cổ đại 4.000 năm trước. Nhà thiên văn học Babylon tin rằng mặt trời di chuyển quanh trái đất mỗi 365 ngày. Họ chia các chuyến đi thành 12 phần bằng nhau, hoặc tháng. Mỗi tháng là 30 ngày. Sau đó, họ chia mỗi ngày thành 24 phần bằng nhau, hoặc giờ. Họ chia mỗi giờ Sau 60 phút, và mỗi phút thành 60 giây. Con người đã sử dụng nhiều thiết bị để đo thời gian. Một thiết bị là đồng hồ cát Vào thế kỷ XVIII, người ta đã phát triển đồng hồ cơ khí và đồng hồ. Và ngày hôm nay, nhiều người trong số đồng hồ và đồng hồ của chúng tôi là điện tử.
Vì vậy, chúng tôi có các thiết bị để đánh dấu sự ra đi của thời gian. Nhưng bây giờ là mấy giờ? Đồng hồ trong các phần khác nhau của thế giới không hiển thị cùng một lúc tại cùng một thời điểm. Điều này là do thời gian trên trái đất được đặt vào vị trí của mặt trời trên bầu trời ở trên. Chúng ta đều có một buổi trưa 00:00 mỗi ngày. Trưa là thời gian mặt trời là cao nhất trên bầu trời. Nhưng khi đó là 12 giờ trưa tôi đang ở đâu, nó có thể là 10 giờ đêm bạn đang ở đâu. Theo truyền thông quốc tế và du lịch tăng lên, nó trở nên rõ ràng rằng nó sẽ là cần thiết để thiết lập một thời gian chung cho tất cả các nơi trên thế giới. Năm 1884, một hội nghị quốc tế chia thế giới thành 24 khu vực thời gian, hoặc khu vực. Mỗi khu vực đại diện cho một giờ. Các đài thiên văn ở Greenwich, Anh, đã được chọn làm điểm khởi đầu cho các múi giờ. Mười hai là khu phía tây của Greenwich. Mười hai là phía đông. Thời gian ở Greenwich-- được đo bằng sun-- được gọi là Universal Time. Trong nhiều năm, nó được gọi là Greenwich Mean Time.
Một số nhà khoa học tin rằng có một lý do tại sao thời gian chỉ di chuyển về phía trước. Đó là một law-- khoa học nổi tiếng của pháp luật thứ hai của nhiệt động lực học. Pháp luật nói rằng rối loạn tăng theo thời gian. Trong thực tế, có điều kiện hơn so với rối loạn trật tự. Ví dụ, có rất nhiều cách ly có thể phá vỡ thành từng mảnh. Đó là rối loạn. Nhưng chỉ có một đường mảnh vỡ có thể được tổ chức để làm cho một ly. Đó là trật tự. Nếu thời gian di chuyển lạc hậu, những mảnh vỡ có thể đến với nhau trong một nhiều cách tuyệt vời. Chỉ có một trong những nhiều cách, tuy nhiên, sẽ lại tạo thành thủy tinh. Nó gần như không thể tin rằng điều này sẽ xảy ra